ĐIẾU VĂN



ĐIẾU VĂN
KÍNH DÂNG GIÁC LINH HÒA THƯỢNG BỔN SƯ
Hỡi ôi!
Buổi sáng nay
Nước biển Đông triều dâng cơn sóng bạc
Dãy Trường Sơn phủ kín áng mây tang
Đất Bình Định như lệ sầu bi cảm
Thiên Đức tổ đình, bốn chúng bàng hoàng!!!
Niệm Giác linh xưa!
Thừa nguyện tái lai, cõi Ta bà mượn thân tứ đại thác chất.
Xứ Tân Hòa sản sinh bậc Pháp khí chân thật
Tân Mùi năm ấy, giờ lành xuất sanh tại Phù Cát
Chín tháng mười ngày, tựu thành đứa con dòng Hồ tộc
Với,
Bẩm chất thông minh, tinh thần mẫn tiệp
Không cần ai nhắc bảo răn
Sớm thông quốc ngữ, chuyên rành Pháp văn
Ngoài thời cắp sách như chúng bạn
Còn theo mẹ lễ Phật tụng kinh
Đã biết thương người thương vật
Đâu để vạn loại điêu linh
Năm mười hai tuổi, nơi cửa Thiên Sanh, cầu Tâm Minh thượng nhơn dạy đạo
Với chí hiếu học, chốn Tịnh An già-lam, lạy Quảng Đức đại sư khai hóa
Mà,
Duyên lành quá khứ, sao có thể để cuộc đời trôi nổi
Hạnh nguyên xa xưa, nào dám chậm bước xuất trần
Nên,
Năm mười bốn tuổi, đồng chơn nhập đạo
Hưng Long tổ đình nguyện thế phát xuất gia
Được Giác Tánh Hòa thượng ban tên Quảng Phước
Cùng đệ huynh hòa hợp tấn tu
Ngày đêm nghiên tầm kinh điển
Sớm tối thân cận Bổn sư
Nhưng,
Vào buổi điêu linh
Dầu sôi lửa bỏng
Dân tộc lâm nguy
Đạo pháp suy vi
Hạnh Bồ-tát sá gì binh lửa
Đức từ bi nào để dân than
Dẫu chẳng tài nghiêng sông lật núi
Cũng góp phần tế thế an bang
Tâm lý vững vàng
Năm mười bảy tuổi, hừng hực khí thế đấu tranh
Mười năm làm thư ký Phật giáo Liên khu 5 cứu quốc
Ngày ngày tuyên truyền chống ngoại xâm bảo vệ giang san
Đêm đêm cầu nguyện cho thế giới hòa bình, người người an lạc
Nhờ,
Nhân duyên hội đủ, năm hai mươi tuổi, Sa-di tấn đàn
Pháp tự Thiện Nhơn, tâm lành hạnh cả
Mười giới trang nghiêm, hành thêm tinh tấn
Nhưng,
Cội bồ-đề cần được vun xới
Đất chân như quyết phải bước vào
Muốn được vậy, thì:
Ba tạng giáo điển, tám vạn pháp môn
Ngũ thừa diệu dụng, sáu độ vâng theo
Biển pháp có niềm tin để bước
Núi báu sẵn hai tay là được
Nên,
Hai mươi ba tuổi, cùng đồng môn Pháp lữ
Bộ hành vào đến chốn Nha Trang
Gia nhập Phật học viện Trung phần
Nhờ đó:
Biển Pháp tắm gội
Suối Tâm hiển bày
Pháp môn nắm rõ
Tuệ giác mở khai
Thấy rõ hình hài
Xưa nay vẫn vậy
Và,
Hai mươi sáu tuổi, bước lên hàng Như lai sứ giả
Pháp hiệu Quán Hạnh, dự vào Chúng trung tôn
Từ đây khai sinh bậc long tượng Phật pháp
Nhờ đó có thêm hàng sư tử rừng Thiền
Rồi,
Tốt nghiệp Học viện, vì đạo dấn thân
Pháp âm lưu diễn, cam lộ rưới ban
Bắc đến Quảng Nam
Nam vào Bình Thuận
Tây Nguyên ghi dấu
Bình Định thường xuyên
Đâu cần phải bàn huyền nói diệu
Chỉ giản đơn cuộc sống hằng ngày
Từ già chí trẻ, nào kể sang hèn
Dẫu kẻ hung hăng hay người hiền thiện
Đều mến đều thương
Đều cảm đều phục
Gia-lai, Kon-tum – làm Chánh đại diện
Bồ-đề trường sở, mở lớp dạy học
Đạo học, thế học
Cũng đều gồm đủ
Thật là,
Mượn gươm Văn-thù, chém quân phiền não
Noi gương Phổ Hiền, khắp chốn vân du
Học hạnh Quán Âm, đâu phân bỉ ngã
Theo bước Tổ sư, long thịnh Phật pháp
Thấy,
Chúng sanh đảo điên
Gây chiến triền miên
Dân tình khốn khổ
Máu xương đã đổ
Làm sao giác ngộ?
Do đó,
Tùy duyên hóa độ
Gia nhập Tuyên úy
Làm Chánh vùng hai
Thế sự chu toàn
Phật sự đâu bỏ
Nên,
Khai sơn Hồng Từ, Đạo Quang, Pháp Hải…
Khải Đoan trụ trì, quy y, độ chúng
Ái ngữ, lợi hành
Đồng sự chúng sanh
Thế sự đổi dời, sáu năm gian khổ, an trí lao động
Thế nhưng,
Gạch ngói đâu đập nát kim cương
Bùn đất sao biến chất vàng ròng
Ngày về tự tại thong dong, cũng tùy duyên lần nữa
Thiên Đức tổ đình, lãnh chúng dạy dỗ
Phật sự trong ngoài, hỗ trợ Bổn sư
Rồi,
Nối nghiệp Tổ sư
Truyền đăng tục diệm
Kế vãng khai lai
Đào tạo Tăng tài
Trùng hưng Phạm vũ Thiên Đức
Tổ chức đạo tràng khuyến tu
Trải qua nhiều chức Giáo hội
Kinh lịch khắp chốn độ sanh
“Nơi nào cần thì Ta đến,
Hết việc Ta lại đi”
Thân này nào có sá chi
Mặc dầu sức khỏe suy kiệt
Những tưởng,
Cội tùng còn bền lâu trước gió
Gốc mai mãi vững vàng với sương
Nào ngờ,
Nhật nguyệt vẫn xoay vần, bốn mùa đi rồi lại
Xe pháp cần Người vận, cam lộ cần rưới ban
Chúng đệ tử hãy còn non dại, mong Người dạy bảo
Hàng tại gia khao khát pháp vị, chờ Người mớm ươm
Mà Người vội đến cõi niết-bàn
Vứt bỏ mọi ưu phiền thế gian
Than ôi!
Đèn thiền đã tắt, pháp âm đã bặt
Trượng thất cô liêu, không gian tịch mặc
Chỉ còn,
Đức cao như núi cả, hạnh thẳm tợ đại dương
Pháp thân hằng bất diệt, tuệ giác mãi soi đường
Người vẫn sống trong lòng bốn chúng
Dáng từ bi biến khắp nhân gian
Vẫn biết
Thân huyễn hóa đến thời cũng mất
Pháp hư vô nào được lâu bền
Nhưng,
Tình thầy trò làm sao không xót
Nghĩa ân sư thể nào không đau
Dám mong,
Trên tòa sen xin Người chứng giám
Dưới linh đài bốn chúng bi thương
Nguyện Người mau chứng chơn thường
Nhơn duyên trở lại, dẫn đường chúng sanh

Nam-mô Từ Lâm tế chánh tôn, tứ thập ngũ thế, Thiên Đức đường thượng, húy thượng Quảng hạ Phước, hiệu Quán Hạnh, tự Thiện Nhơn, Hòa thượng Bổn sư Tân viên tịch Giác linh thùy từ chứng giám.


Đệ tử
Thích Nhuận Thịnh
Thành kính tưởng niệm