TƯỞNG NIỆM GIÁC LINH TÔN SƯ






TƯỞNG NIỆM GIÁC LINH TÔN SƯ
(Viết vào lúc trước khi di quan)
Kính bạch Giác linh Hòa thượng Tôn sư!
Đây là những giây phút cuối cùng mà chúng con được quì trước kim quan và linh đài của Thầy, lát nữa thôi, chúng con sẽ phải đưa tiễn nhục thân của Thầy về với đất mẹ.
Than ôi!
Nhục thân Thầy còn đó, chúng con vẫn còn đây, mà sao cách biệt trùng trùng. Dẫu biết sanh tử vô kỳ, nhưng chúng con chưa thể nào đủ tâm lý để chấp nhận một sự thật rằng: Thầy đã mãi mãi rời xa chúng con thật rồi.
Thầy ơi, trên liên đài Thầy có thấu cho tâm trạng đớn đau của chúng con vào lúc này. Mới đó thôi, chúng con còn nhận được Pháp âm của Thầy, được nhìn thấy tôn dung của Thầy, mà giờ đây trên những đôi đầu trẻ dại, mảnh khăn tang ghi dấu sự mất mát to lớn nhất của cuộc đời chúng con – đó là mất đi bậc ân sư khả kính! Chúng con hằng ao ước Thầy vẫn còn ở lại lâu dài nơi thế gian để dìu dắt chúng con trên bước đường tu học, để nhìn thấy chúng con từng bước trưởng thành, để nâng đỡ vực dậy sau những lúc chúng con vấp ngã, sẻ chia và vui vầy bên chúng con trong tình đạo vị Thầy trò. Thế nhưng tất cả những ao ước ấy giờ đã trở thành nỗi lụy sầu cho hàng đệ tử chúng con. Dù trong chúng con, có người đã lớn, có người còn bé, nhưng bên Thầy, chúng con hãy còn thơ dại bé bỏng lắm, vẫn cần bóng mát để chở che và nương tựa, Thầy đi rồi, cuộc đời chúng con quá bơ vơ, nào biết sẽ nương tựa vào đâu!
Đời chúng con, trước lúc xuất gia, cũng giống như kẻ đi trong đêm tối, mịt mờ trôi nổi theo tập khí vô minh không biết ngày thoát khỏi, nhưng từ khi được xuất gia với Thầy, được Thầy trao cho giới thân huệ mạng, chúng con được thân tướng của bậc xuất gia, rõ biết phương pháp thoát khỏi ba nẻo sáu đường. Tuy vậy, dù được Thầy khai hóa nhiệt thành trong bổn phận của bậc Đạo sư, nhưng tập khí lâu đời quá sâu nặng, nên trong cuộc sống hằng ngày, chúng con đã mắc nhiều sai lầm, không biết bao lần đã làm cho Thầy phải phiền lụy, đã làm cho vầng trán Thầy thêm nếp nhăn bởi lo lắng cho chúng con. Nhưng tất cả lỗi lầm của chúng con đã được Thầy, với tấm lòng của vị cha, tâm từ bi của bậc xuất sỹ, tha thứ tất cả. Giờ đây, chúng con hối hận lắm, ngưỡng mong Giác linh Thầy tha thứ cho sự non dại cho chúng con thêm lần nữa.
Kính lạy Giác linh Thầy!
Cuộc đời Thầy, dù không dạy chúng con qua bài kinh hay bổn luận, mà bằng thân giáo và khẩu giáo hằng ngày của bậc nghiêm tịnh giới luật. Mỗi lời của Thầy ban cho chúng con, dù đó là lời trách mắng hay hòa dịu, giờ chúng con mới hiểu được rằng, đó đều là những pháp ngữ quí giá, vì chúng xuất phát từ sự lịch nghiệm, từ trí tuệ cao vời của Thầy. Mỗi lời của Thầy, khi đi vào tâm khảm của chúng con, chúng đều như dòng suối mát rửa sạch lỗi lầm, như sóng thủy triều cuốn phăn những cáu bẩn trong tâm của chúng con. Không những Thầy khai hóa tâm hoang vu của chúng con, mà còn chăm lo cho chúng con từng miếng ăn, giấc ngủ. Chúng con vẫn nhớ, có những đêm một số huynh đệ ngủ không treo mùng thì Thầy không gọi dậy mà lặng lẽ treo mùng, đắp chăn cho; đến bữa ăn, trừ những lúc Thầy bận việc Phật sự hay bệnh tật, Thầy đều cùng ăn với đệ tử mà không ăn riêng tại phương trượng, bởi Thầy muốn gặp đầy đủ chúng con mỗi ngày và cũng là có dịp thuận tiện giảng dạy cho toàn thể chúng con những điều mà Thầy đã thấy chúng con sai lầm. Những khi huynh đệ nào bệnh tật thì Thầy đều hỏi han, căn dặn huynh đệ khác đi mua thuốc hay sữa về dùng cho mau khỏi bệnh. Hay trên bước đường tu, có những chướng duyên nào đó mà có những huynh đệ từ bỏ đời sống xuất gia để trở về đời sống của người ngoại hộ Tam bảo, Thầy cũng gọi riêng lên để chia sẻ tâm sự, lắng nghe tâm tư nhằm an ủi, bảo ban, tháo gỡ để vực dậy chí xuất trần cho vị ấy; dầu vậy, vì nhân duyên làm người xuất gia không còn nên Thầy cũng không cách nào níu kéo được, nhưng Thầy vẫn ân cần dạy bảo cách hành xử khi trở về đời sống thế tục, dù không ở chùa cũng vẫn phải làm người đệ tử tại gia chân chánh.
Thầy đặc biệt chú trọng đến sự nghiệp giáo dục, nên luôn luôn nhắc nhở và khuyến khích chúng con chuyên tâm học hành. Thầy thường bảo rằng, mình học nội điển cho thông suốt thì mới thấy rõ con đường tu hành, từ đó mới củng cố thêm vững chắc chí nguyện xuất trần; nhưng muốn độ sanh thì cần phải có phương tiện mới có thể đối cơ, do vậy phải học cả kiến thức của thế gian, mình biết nhiều nhưng nhờ hiểu rõ Phật pháp thì cái biết đó không phải sở tri chướng mà trở thành diệu dụng mỗi khi đối cơ tiếp vật.
Hạnh nguyện độ sanh của Thầy thật quá to lớn, dù có Phật sự xa hay gần, Thầy cũng không nề hà, cũng ngự đến những nơi cần sự có mặt của Thầy. Đó là Thầy đã thiết thực dạy cho chúng con thực hành hạnh Phổ Hiền và Quán Âm rồi vậy!
Thầy ơi, hơn 80 năm Thầy hiện hữu nơi cõi trần, dù đã trải qua biết bao thăng trầm vinh nhục, âu đó cũng là chướng duyên thử thách chí kiên cố của bậc Thượng sỹ, và Thầy đã vượt qua tất cả, mọi gian lao không làm Thầy nhụt chí, mọi trở ngại không ngăn nổi bước chân hùng dũng của con sư tử để đến những nơi đang khao khát pháp vị cam lồ.
Thầy ơi, làm sao chúng con có thể kể hết những công hạnh của Thầy, ngôn ngữ hạn hẹp của chúng con làm sao kể hết ân tình của Thầy dành cho chúng con, và làm sao bày tỏ hết tấm lòng của chúng con đối với Thầy. Bàn tay và sức lực nhỏ bé của chúng con làm sao có thể thắng được cơn vô thường để níu kéo Thầy về lại với chúng con. Từ đây chúng con vĩnh viễn mất Thầy rồi!!!
Giờ này, trong phút tiễn biệt, chim xa cành, trò xa thầy, chúng con không sao ngăn được dòng nước mắt đau thương, dẫu biết rằng, như thế là trái với lời dạy phải tự tại trước cơn vô thường của thầy. Chúng con xin hứa sẽ nỗ lực tu tập, thành tựu đạo nghiệp để không phụ tấm lòng thương tưởng và nâng đỡ của Thầy, sẽ cùng nhau đoàn kết nối tiếp sự nghiệp độ sanh mà Thầy đã để lại.
Xin đất mẹ thay chúng con lưu giữ và bảo tháp thay chúng con che chở nắng mưa cho nhục thân của Thầy. Toàn thể chúng con – những đệ tử thơ dại của Thầy, xin thành kính đảnh lễ Giác linh Thầy một lần sau rốt.
Than ôi!
Thầy đi một buổi sớm mai.
Pháp thân bất hoại, dấu hài còn ghi.
Chúng con bốn chúng hồ quì.
Tiễn Thầy lần cuối, biệt ly lệ sầu.
Dáng Thầy nay biết tìm đâu?
Lời Thầy xin nguyện khắc sâu trọn đời.
Thành kính bái biệt Thầy!
Nam-mô Từ Lâm tế chánh tôn, tứ thập ngũ thế, Thiên Đức đường thượng, húy thượng Quảng hạ Phước, hiệu Quán Hạnh, tự Thiện Nhơn, Hòa thượng Bổn sư Tân viên tịch Giác linh thùy từ chứng giám. 
Đệ tử của Thầy
Nhuận Thịnh
Thành kính tưởng niệm




1 nhận xét:

  1. Chung con xin hua se nô luc tu tâp thanh tuu đao nghiêp đê không phu tâm long thuong tuong va nâng đö cua thây se cung nhau đoan kêt nôi tiêp su nghiêp đô sanh ma thây đa đê lai ghi nhân va hanh theo giao phap cua thây truyên trao đên khăp chung con se hoc hoi nhiêu điêu chua biêt ö thây loi thây giang chung con se ghi nhân va lam theo đut hanh tu bi cao ca anh sang đo se mang lai cho khăp dân chung noi guong cua thây cao qui va tôt đep.nam mô a di đa phât

    Trả lờiXóa